Thứ ba, 15/10/2024, 06:21

Gửi Một Miền Trung

Chủ nhật - 23/12/2012 00:03 4.142 1
Em gọi nơi ấy là quê nội.
Giờ nhớ quê nhiều... có phải tại anh không?
Văn Sứ Hiền (cháu Văn Minh Hiếu)+ Văn Qúy Minh Tuấn + Văn Minh Phụng .Tại Đại Hòa - Đại Lộc -Quảng Nam
Văn Sứ Hiền (cháu Văn Minh Hiếu)+ Văn Qúy Minh Tuấn + Văn Minh Phụng .Tại Đại Hòa - Đại Lộc -Quảng Nam
Ai bảo Em ghé lại miền Trung
Nơi ấy quê anh bốn mùa nắng cháy
Gió Lào gắt gao giữa ngày tháng bảy
Lỡ một lần... còn thương nổi lần sau...?

Người miền Trung chẳng dễ quên mau
Cát trắng hàng dương bóng đổ dài trên bãi
Mắm tép, tôm chua ăn một lần nhớ mãi
Có đủ cay mắt gái Hà Nội không em ?...

Rồi mai này nhịp chân bước nhanh nhanh
Những vòng xe đưa em về phố thị
Có bao giờ, một lần thôi, nhớ nhỉ?...
Phút ngơ ngẩn buồn tại một ngã ba...?

Mai mai này... sẽ là xa thật xa
Có nỗi nhớ chỉ thuộc về ký ức
Và em – Cô gái đầy phiền phức
... sẽ là một phần trong nỗi nhớ quê anh

Rồi có bao giờ em(anh) trở lại miền Trung
Nắng gió quê xa bốn mùa bỏng cháy
Con trai miền Trung cũng vậy
... dù chính mình... cũng chẳng hiểu tại sao?...

-------------------------

Hình kỷ niệm miền trung 

Văn Minh Phụng-Văn Qúy Minh Tuấn-Văn Sử Hiền(phu nhân và con trai Văn Minh Hiếu)-Hình chụp tại phố cổ Hội An-2010

Văn Minh Phụng-Văn Qúy Minh Tuấn-Văn Sử Hiền(phu nhân và con trai Văn Minh Hiếu)-Hình chụp tại phố cổ Hội An-2010
 
 
(Bài thơ viết theo cảm xúc của"GỬI MỘT MIỀN TRUNG")
Sao “bảo Em không ghé lại Miền Trung” !
(Nhân đọc bài thơ “GỬI MỘT MIỀN TRUNG” của Văn Hiền)
 Sao “bảo Em không ghé lại Miền Trung” !
Nơi ấy quê cha của một thời dĩ vãng.
Gió mùa đông và mùa thu mây lãng,
“Đến một lần..mang nỗi nhớ lần sau”.
“Quê nội” xưa in đậm nét âu sầu ,
Ghi nỗi nhớ của tiền nhân ngày ấy…
 

 Sao “bảo Em không ghé lại Miền Trung” !
Nơi Tiên Tổ đưa con đi lánh nạn.
“Mắm tép, tôm chua”, nằm gai, là bạn,
Và vị cay, cùng vị đắng cuộc đời.
Mà tâm hồn luôn mãi mãi ra khơi,
Cho thế hệ ngày mai đầy tươi sáng…
 

 Sao “bảo Em không ghé lại Miền Trung” !
Ngày ấy Cha đi; Mẹ buồn níu áo,
Các em thơ; mếu máo bảo mau về.
Quãng đường dài bao thế kỷ lê thê,
Lòng mong đợi đã qua nhiều thế hệ,
Em cũng đợi! và cả Anh cũng đợi.
 

 Sao “bảo Em không ghé lại Miền Trung” !
Nơi nắng cháy với làn da khen khét,
Rét run người, làm môi Em nứt nẽ,
Luống đất cày, cắt xé gót chân Anh,
Những khổ đau, và cuộc sống mong manh,
Em và Anh không giữ tròn câu hứa.
 

 Sao “bảo Em không ghé lại Miền Trung” !
Nơi dãy núi, chìa chân ra tận biển,
Ngăn con sông, xa cách  đứa đôi miền
Nắng hanh vàng, yếu ớt bóng chiều nghiêng
Chim chiền chiện, vút cao trời ca hót,
Gọi tình ơi, Em ở chốn phương nào?
 
 

 Sao “bảo Em không ghé lại Miền Trung” !
Ngày gặp lại của bao đời mơ ước.
Nỗi xa cách của ngàn năm thuở trước,
Xích lại gần chỉ trong một vòng tay.
Hạnh phúc nghẹn ngào như những vầng mây,
Lòng vui sướng dâng trào lên khóe mắt.
                             

 Sao “bảo Em không ghé lại Miền Trung” !
Với chuyến tàu Bắc Trung Nam Thống Nhất.
Triệu trái tim cùng chung hòa một nhịp,
Hát vang lời: Đoàn kết và Dựng Xây.
Cho tương lai và thế hệ hôm nay,
Con đường sáng, qua những ngày tăm tối.
 

 Sao “bảo Em không ghé lại Miền Trung” !
Bởi Anh bảo, Miền Trung là “quê nội”
Em  “nhớ nhiều… có phải tại Anh không?”
Để nhớ nhung, không chỉ của riêng mình,
Em cũng thế! Và cả Anh cũng thế!
Sao chúng mình “không ghé lại Miền Trung” ?

 
 

 Văn Viết Thiện

 

Mùa Đông 2012. San Antonio-TX


Văn Viết Thiện

Tác giả bài viết: Văn Hiền

Nguồn tin: (Sưu Tầm)

Tổng số điểm của bài viết là: 16 trong 4 đánh giá

Xếp hạng: 4 - 4 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Theo dòng sự kiện

Xem tiếp 

global block facebook comment box
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây